Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

TÂM AN NHIÊN TỰ TẠI

Tâm ta chỉ an nhiên tự tại khi nào ta chấp
nhận việc ta làm lẫn hậu quả của nó, chấp
nhận việc tốt lẫn việc xấu xảy đến cho ta.

Ca ngợi và phiền trách, thương và ghét,
vui và giận đều cùng một thể. Việc tốt
đến không vui mừng, việc xấu đến không
thất vọng. Việc gì đã quyết định nên làm
là làm không tiếc rẻ, không sợ phê phán
tốt xấu hay phiền trách.

Khi tâm ta phẳng lặng nhưng cơ thể mệt
mỏi vì xác thân còn đi chưa kịp với thần
trí. Xác thân mang năm uẩn của sáu giác
quan vẫn còn chịu ảnh hưởng của trí đời.

Đó là vì thần trí chưa hoàn toàn mạnh
mẽ. Khi thần trí ta mạnh mẽ ổn định sự
sáng suốt, cái thấy hiện hữu luôn luôn.

Khi cái thấy có ánh sáng ở độ cực mạnh
thì không có bóng tối nào khỏa lấp hay có
thể triệt hạ độ sáng đó được.
Khi tâm ta an định, tâm ta vững như bàn
thạch, tiểu vũ trụ yên, thì đại vũ trụ yên,
dù cho ngũ hành có dấy động thì rồi cũng
được sắp xếp vào trật tự. Nếu tâm ta
động không yên, thì ngũ hành sẽ quật ngã
ta.

Mọi việc xảy ra quanh ta càng động càng
giúp ta soi sáng tâm thức mình như một
tấm gương. Hãy tiếp nhận các giai đoạn
này như một đặc ân mà ơn trên ban cho
để thử thách trình độ tu học. Không có
người ta sẽ không thấy ta, và khi không
thấy ta ta sẽ không học. Càng thấy điểm
yếu của ta, ta càng tiến, vì có thấy điểm
yếu mới biết nó để chuyển các điểm yếu
thành sức mạnh hầu phục hồi cho tâm
linh càng mạnh mẽ.

Qua bao năm trải qua nhiều đau khổ, thật
có giả có, ơn trên bày ra cũng có, gặp phải
trên đường đời cũng có, đã giúp cho bước
đi càng ngày càng mạnh mẽ. Ta không thể
hiểu con người trong sự sung sướng.

Những đấng cứu đời không ai xuất phát tư
tưởng cứu đời bằng hạnh phúc giàu sang
nhung lụa, mà phát xuất từ nước mắt,
bệnh hoạn, nhục nhằn, đau khổ. Sự mạnh
mẽ xuất thần chỉ phát xuất từ tận cùng
chiều sâu của đau khổ tinh thần hay thể
xác. Sự tột cùng của đau khổ mới phát
xuất sự tĩnh lặng, giác ngộ. Hạnh phúc hay
giàu sang vui sướng chỉ là những đám mây
mù che phủ con người trần tục của ta.

Con người đã giác ngộ phải nhận chân
được hạnh phúc vĩnh cửu và toàn diện ở
đâu, chân lý ở đâu, toàn thiện toàn mỹ ở
đâu. Tại sao ta bị xáo trộn tâm linh?
Khi đã ngộ lý chân không chỉ có ánh sáng
và cái thức, và con đường đi với cái thức
đó trong mỗi giây mỗi phút cùng với hơi
thở là sự sống.

Cái thức và sự sống là sự bất diệt, nó triệt
ngã mọi chướng ngại của tâm linh lẫn
nhục thể.

Nam mô a di đà phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét